Thứ Ba, 3 tháng 5, 2011

Cảm nghĩ ngày 30 tháng 4

Ngày 30 tháng 4, theo quy định của Nhà nước, được nghỉ. Thật sung sướng. Đó là Ngày giải phóng Miền Nam mà.
Đúng 36 năm trước, vào ngày 30 tháng 4, quân ta (tức quân đội nhân dân Việt Nam) đã tiến vào Sài Gòn, xe tăng húc đổ cổng Dinh Độc Lập. Chế độ Sài Gòn tan rã (ta hay gọi là Ngụy). Đất nước thống nhất.
Theo thông tin từ phía ta, chúng ta đã chiến thắng.


Chẳng phải cảm xúc chiến thắng vỡ òa mà nhạc sĩ Phạm Tuyên- con trai của nhà văn hóa Phạm Quỳnh nổi tiếng đã xúc cảm viết bài "Như có Bác trong ngày vui đại thắng"
Chẳng phải cảm xúc chiến thắng mà nhạc sĩ Hoàng Hà viết bài "Đất nước trọn niềm vui".
Sau 36 năm, chúng ta vẫn coi đó là chiến thắng vẻ vang, và vẫn luôn kỉ niệm và giáo dục các thế hệ về ý nghĩa to lớn của chiến thắng này.
Tuy nhiên, đọc trên mạng vẫn có ý kiến đâu đó về cuộc chiến này là "Cuộc chiến không ai thắng" (bài của sử gia Stanley Karno).

Mình sinh ra thì đất nước đã giải phóng, chế độ Miền Nam cộng hòa đã sụp đổ 3 năm. Lúc lớn lên, biết đọc, biết viết thì chiến tranh đã lùi xa hàng chục năm. Tất cả thông tin về cuộc chiến tranh kéo dài gần 30 năm chỉ là trên sách vở, tài liệu, Internet và qua lời kể một số nhân chứng trực tiếp tham gia vào cuộc chiến mà mình được nghe.
Lịch sử đã qua, nhưng người ta lại rất hay nghiên cứu và bình luận về lịch sử. Đó là lẽ thường. Mình không là người làm lịch sử, nhưng đọc những tư liệu và nghe về cuộc chiến ngót 30 năm đó, sao mình tràn đầy xúc cảm. Một chút tự hào dân tộc thôi, nhưng lại ngập tràn suy tư về những mất mát đau thương cùng những câu tự hỏi mà không tự trả lời.
Đất nước giải phóng, dân tộc độc lập, đánh đuổi kẻ thù - tự hào, vui quá đi chứ. Nhưng có 2 điểm sao mình day dứt:
Sao mà người Việt mình lại phải quay mũi súng vào nhau và để lại bao nhiêu hi sinh, chết chóc. Cả 2 phía đều chết chóc, đau thương. Toàn người Việt mình đấy chứ!
Cuộc chiến ngót 30 năm, sao mà ĐAU THƯƠNG thế!Sao đất nước mình hình chữ S mềm mại chạy dọc biển Đông đẹp thế mà dân tộc ta cứ phải nhấn chìm vào cuộc chiến biết bao ĐAU THƯƠNG, biết bao vết thương dai dẳng,, sau 36 năm rồi vẫn không lành vậy?
Nhớ câu hát của Trịnh Công Sơn trong ngày 30 tháng 4 cách đây 36 năm: 


"Rừng núi dang tay nối lại biển xa
Ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà
Mặt đất bao la, anh em ta về
Gặp nhau mừng như bão cát quay cuồng trời rộng
Bàn tay ta nắm nối tròn một vòng Việt Nam ..."

"Anh em" ta đã về, đã nắm tay nhau, nhưng sao anh em ta vẫn còn nhìn nhau bằng đôi mắt khác?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét