Chủ Nhật, 29 tháng 7, 2012

CHỬI HAY




Có lẽ những người yêu văn, đọc văn và nghiên cứu văn học giai đoạn 1954-1975 (và sau đó 1 thời gian dài nữa) không ai lạ lẫm với những cây bút NỔI TIẾNG về "đả ngụy" và bảo vệ nền văn học cách mạng, văn học Mác xít như: Trần Trọng Đăng ĐÀN, Nam Mộc, Nhị Ca, Đỗ Đức Hiểu, Phong Lê, Tố Hữu, Phan Cự Đệ, Hà Minh Đức..
Những tác phẩm, công trình của học đã (và có lẽ vẫn đang) là cẩm nang (không dám khẳng định cho tất cả nhưng rất nhiều) cho những sinh viên trong mái trường ĐH ngành văn học và KHXH ngày nay, nhất là những ngôi trường có thương hiệu như ĐH KHXH &NV, ĐH Sư phạm . . .
Hôm nay dọn nhà, cũng tìm lại vô số những tác phẩm, công trình của các tác gia trên, có lẽ cũng ngót trăm cuốn. Mở ngoặc thêm, ai muốn thì tôi sẵn sàng cho mượn, nhiều cuốn sẽ tặng.

Những sự đặc sắc và uyên bác của các tác gia này, có lẽ không phải bình luận thêm, vì chính họ cũng khen nhau khá nhiều rồi, không cần hậu thế góp bàn.

Chỉ có điều, những dòng sách này có mấy nét mà độc giả trẻ ngày nay dễ nhận ra là:


1. Bất kì cuốn nào, phần Tài liệu tham khảo phải bắt đầu bằng các sách "kinh điển" của các cụ: Mác, Ăng ghel, Lênin, Gorki, HCM,...


2. Nội dung thì khỏi phải bàn, nhưng có mấy nội dung chính vẫn toát ra (không như toát mồ hôi) đó là: Tính Đảng trong văn học, Văn học hiện thực XHCN, Ca ngợi, anh hùng ca, sử thi.... đời sống của nhân dân và lãnh tụ.... Cuối cùng là CHỬI bọn ngụy quân, quỵ quyền cũng như văn học miền nam cũng thời.

Ở đây, tôi xin nói một chút về khâu CHỬI



Gọi là CHỬI thì có vẻ hơi ngoa và thiếu tính thẩm mĩ của văn học, nhưng có lẽ nên và cần dùng từ này để đảm bảo tính bình dân, dễ nhớ, dễ hiểu.



Tất nhiên, cái chửi ở đây là chửi bọn ngụy quân, ngụy quyền, văn học nô dịch miền nam trước 1975 tại Sài Gòn (có thêm chửi cả Nhân văn giai phẩm).


Bây giờ, để có đủ kiên nhẫn (khác với kiên trì) để đọc lại ngót trăm cuốn này, có lẽ không thể. Nhưng, để có ví dụ chứng minh cho điều nói ở trên, chúng tôi xin dẫn lại một đoạn tương đối dài của tác giả chưa phải đại diện là NAM MỘC trong cuốn LUYỆN THÊM CHẤT THÉP CHO NGÒI BÚT, NXB văn học 1978.
Hơn nữa, trong hoàn cảnh chúng ta đang bị bọn phương Bắc đè nén, hăm dọa, lăm le xâm lược, chúng ta cũng cần đọc lại cha ông, tiếp tục "luyện thêm chất thép cho ngòi bút" để sẵn sàng "chửi" bọn chúng khi cần.
Nông dân ra phố trân trọng giới thiệu:
...............................



ĐẢNG ĐEM LẠI TỰ DO CHÂN CHÍNH CHO SÁNG TẠO NGHỆ THUẬT

(...)

Sự sáng tạo của Đảng là nhân tố quyết định sâu xa nhất giành lại độc lập, tự do của dân tộc, đem lại tự do chân chính cho sáng tạo nghệ thuật, tạo mọi điều kiện cho văn nghệ sĩ phát triển. Do đó, giới văn nghệ sĩ yêu nước và cách mạng đã có ý thức tự nguyện tự giác noi theo sự lãnh đạo của Đảng, toàn tâm toàn ý phục vụ lợi ích của nhân dân, phục vụ sự nghiệp giải phóng và thống nhất Tổ quốc, xây dựng chủ nghĩa xã hội.

Chính vì thế mà đế quốc xâm lược và bè lũ tay sai tìm đủ mọi cách để gièm pha, xuyên tạc sự lãnh đạo của Đảng đối với sự phát triển của văn nghệ. Đã từ lâu, kẻ thù của giai cấp và kẻ thù của dân tộc rêu rao rằng: Đảng cộng sản áp đặt chuyên chính vô sản, bắt buộc văn nghệ phải có tính đảng, phải phục tùng sự lãnh đạo của đảng, phải phục vụ đường lối chính trị của Đảng: như vậy là Đảng tước hết mọi quyền tự do của văn nghệ sĩ "can thiệp thô bạo" vào lĩnh vực sáng tác "vi phạm tính loại biệt" của nghệ thuật, "san bằng cá tính sáng tạo".

Một số anh chị em văn nghệ sĩ có ít nhiều tinh thần dân tộc, nhưng còn mơ hồ về chính trị và tư tưởng, còn chịu ảnh hưởng của thế giới quan và mỹ học tư sản, đã có lúc hoang mang dao động không nhìn rõ sự thật, thậm chí có những lúc đã vướng mắc những luận điệu phản động trên đây.


Chẳng hạn, trong những năm đầu toàn quốc kháng chiến chống thực dân Pháp, đã có những ý kiến lệch lạc tách rời nghệ thuật với tuyên truyền, phân đôi người nghệ sĩ và người công dân, đối lập tác dụng phục vụ kịp thời với giá trị lâu dài của tác phẩm nghệ thuật. Những năm đầu cải tạo xã hội chủ nghĩa ở miền bắc, bọn phản động "Nhân văn giai phẩm" tung ra những luận điệu ngoắc ngoặc kiểu con buôn "Văn nghệ và chính trị vỗ vai nhau, lợi dụng lẫn nhau, hai bên đều có lợi" (Phan Khôi); hoặc hò hét điên cuồng "Trả quyền lãnh đạo văn nghệ về tay văn nghệ sĩ" (Trần Dần).


Chúng hùa nhau kích động "Văn nghệ sĩ chân chính xưa nay đều chống lại chính trị của giai cấp cầm quyền", "đều có chất men bất phục tùng và phản kháng" (Trương Tửu), không phân biệt chế độ chính trị của giai cấp vô sản và nhân dân lao động với chịnh của đế quốc và phong kiến, tư sản áp bức bóc lột nhân dân lao động.

Chúng nuôi dã tâm đả kích chuyên chính vô sản và dân chủ nhân dân, ngụy trang mưu đồ phục vụ cho bọn đế quốc và các giai cấp bóc lột đang bị chính quyền cách mạng đánh đuổi và trấn áp.
Bọn đế quốc và tay sai luôn luôn tung ra những con chủ bài "tự do tuyệt đối", "tự do vô điều kiện" cho cá tính sáng tạo, cho sáng tác văn nghệ.


Chúng tuyên truyền: trong "thế giới tự do" của chúng, hiến pháp công bố mọi quyền tự do dân chủ trong đó có tự do cá nhân, tự do báo chí, tự do sáng tác, tự do xuất bản.


Chúng nêu bằng chứng "tự do" ấy là: về chính trị thì có nhiều đảng, về nghệ thuật thì có nhiều trào lưu.


Sự thật thế nào?


Khẩu hiệu "Tự do, bình đẳng, bác ái" mà cách mạng tư sản Pháp 1789 nêu cao, chỉ còn là những dòng chữ chết.


Tượng thần Tự do ở Nữu ước, từ lâu rồi nhân dân tiến bộ Mỹ và thế giới coi như đã bị bọn tư sản lũng đoạn Mỹ chọc mù cả hai mắt.
Đế quốc Mỹ, tên sen đầm quốc tế gian ác nhất, nhân danh lãnh tụ "thế giới tự do" thường xuyên đi áp bức, bóc lột, xâm lược, đe dọa nhân dân khắp nơi trên thế giới, nâng đỡ bọn phát xít, bọn bành trướng, bọn phân biệt chủng tộc ở Bơ-ra-din, I-xra-en, Tây ban nha, Nam Phi, Nam Triều Tiên...

Ở trên đất nước Hoa Kỳ, chế độ hai đảng Dân chủ và Cộng hòa thay phiên nhau cầm quyền, chẳng qua cũng là chế độ "kẻ cắp, bà già", đại lý cho các tập đoàn tư bản lũng đoạn, thi hành quốc sách bóc lột lợi nhuận tối đa, chiến lược toàn cầu ỷ vào sức mạnh quân sự: một chế độ dân chủ trá hình, dân chủ kiểu CIA, Oa-tơ-ghết - Lốc, hít thực chất là nền chuyên chính của một thiểu số giai cấp tư sản đế quốc tàn bạo nhất với hàng trăm triệu nhân dân lao động Mỹ - và nhiều dân tộc khác, một thứ chuyên chính mà ngay cả đa số Thượng Hạ nghị viện và các tên tổng thống cũng đều là những con bài trong canh bạc bịp của các thế lực tài phiệt và các công ty đa quốc gia.

Cứ nhìn vào các thành thị miền Nam dưới chế độ thực dân mới của Mỹ mới đây cũng thấy rõ được phần nào tính bịp bợm của chiêu bài "tự do".

Đó là một lãnh địa chính cống của thế giới "tự do".


Ở đây, ngay cả những quyền tự do tư sản sơ đẳng nhất ghi trên "hiến pháp quốc gia" cũng chỉ là những bánh vẽ, và trên thực tế bị đánh tráo bằng những đọa luật rừng hoang kiểu 007 bóp chết báo chí, xuất bản, đẩy ký giả, văn nghệ sĩ vào nhà tù hoặc ăn xin, chết đói.


Chỉ có tự do cho một nhúm tay sai Mỹ, tướng tá ác ôn, tư sản mại bản tha hồ tham nhũng, bóc lột, bắn giết nhân dân.


Còn trên hai mươi triệu nhân dân miền Nam chỉ có "tự do" sống lay lắt và chết bi thảm trong các nhà tù, các chuồng cọp, các ấp chiến lược, ấp tân sinh ken đầy những lớp kẽm gai, dưới tầm mắt cú vọ của những bầy lính kín, "phượng hoàng" chìm và nổi, trong tầm mắt của những đại liên và đại bác sẵn sàng khạc đạn.."


(...)
.....................................
Trích theo: Nam Mộc - Luyện thêm chất thép cho ngòi bút. NXB Văn học 1978. Bài: Đảng đem lại tự do chân chính cho sáng tạo nghệ thuật, từ trang 84 đến trang 87.